TẾ BÀO UNG THƯ CẦN NHỮNG DƯỠNG CHẤT GÌ?

Miệng để nạp nguồn dinh dưỡng nuôi cơ thể chúng ta và cũng để chuyền đạt lại những thông tin từ suy nghĩ của mỗi người. Nhưng mọi bênh tật và nguy hiểm cũng từ miệng mang tới cho con người chúng ta. 

1. Đường là một trong những dưỡng chất cho tế bào ung thư. Cắt bỏ đường là cắt bỏ nguồn dưỡng chất quan trọng cho tế bào ung thư. Các sản phẩm thay thế đường như NutraSweet, Equal, Spoonful… làm từ Aspartame và không gây hại. Sản phẩm thay thế từ thiên nhiên là mật ong Manuka và mật đường nhưng với một lượng rất nhỏ. Muối bột cũng có chất hóa học tẩy trắng màu muối. Lựa chọn tốt hơn là Amino Bragg và muối biển.
2. Sữa khiến cơ thể tiết ra niêm dịch, đặc biệt là ở vùng dạ dày và ruột. Chất niêm dịch là dưỡng chất cho tế bào ung thư. Bằng cách cắt bỏ sữa trong khẩu phần và thay thế bằng sữa đậu nành không đường, tế bào ung thư sẽ bị “bỏ đói”.
3. Tế bào ung thư sống sót trong môi trường axit. Khẩu phần ăn chứa nhiều thịt cung cấp nhiều axit. Sẽ tốt hơn nhiều nếu bạn ăn cá và thịt gà thay cho thịt lợn và thịt bò. Thịt gia súc cũng chứa kháng sinh, hormon tăng trưởng và ký sinh không tốt cho cơ thể, nhất là với bệnh nhân ung thư.
4. Khẩu phần ăn có 80% rau xanh và nước ép, ngũ cốc, hạt và chút trái cây sẽ giúp cơ thể sản sinh nhiều kiềm. Khoảng 20% có thể là thực phẩm nấu chín, bao gồm cả đậu. Nước ép rau chứa các enzyme sống, dễ dàng hấp thu và ngấm vào các tế bào trong vòng 15 phút, giúp sản sinh các tế bào khỏe mạnh. Để tạo ra các enzyme sống nhằm sản sinh ra các tế bào khỏe mạnh, hãy thử uống nước ép rau (có giá đỗ) và ăn rau sống 2 tới 3 lần/ ngày. Các enzyme sẽ bị tiêu diệt ở nhiệt độ 104ºF (40ºC).
5. Tránh các chất caffeine như cà phê, trà và sôcôla. Trà xanh chứa chất chống ung thư và là một lựa chọn tốt. Hãy uống nước lọc hoặc nước tinh khiết để tránh chất độc và kim loại nặng trong nước thường. Tránh uống nước cất vì nước này chứa axit.
6. Protein trong thịt khó tiêu hóa và cần tới nhiều enzyme tiêu hóa. Thịt không tiêu hóa nằm nguyên trong ruột, gây thối và tạo ra chất độc cho cơ thể.
7. Các tế bào ung thư được bao phủ bằng một lớp protein. Bằng cách hạn chế thịt trong khẩu phần ăn, các enzyme sẽ hoạt động dễ dàng hơn trong việc tấn công lớp protein bao phủ tế bào ung thư và giúp các tế bào hủy diệt tự nhiên của cơ thể tiêu diệt tế bào ung thư.
8. Một số các chất tăng cường hệ miễn dịch (IP6, Flor-ssence, Essiac, anti-oxidants, vitamins, khoáng chất, EFAS…) giúp các tế bào hủy diệt tự nhiên tiêu diệt tế bào ung thư. Một số chất khác như vitamin E tạo ra cơ chế tiêu diệt tế bào, một cách thông thường của cơ thể nhằm đào thải các tế bào gây hại hoặc không cần thiết.
9. Ung thư là căn bệnh của thể xác và tinh thần. Một tinh thần lạc quan và sảng khoái sẽ giúp các bệnh nhân ung thư giành giật được sự sống. Giận dữ, căm thù và cay đắng khiến cơ thể bị căng thẳng và tạo ra axit. Hãy học cách sống vị tha và đầy yêu thương. Học cách thư giãn và hưởng thụ cuộc sống.
10. Các tế bào ung thư sẽ không tồn tại được trong môi trường đầy Ô-xy. Tập thể dục đều đặn, hít thở sâu sẽ giúp các tế bào được nạp đầy đủ.

Nguồn: Sưu tầm

Làm chủ con người thật trong mỗi chúng ta

 Lúc nào chúng ta cũng bị đầu óc của mình điều khiển, lúc nào chúng ta cũng nghe theo nó, nó bảo làm gì thì làm liền. Do đó mà từ kiếp này sang kiếp khác chúng ta không sao đứng lên nổi, không thể trở thành chủ nhân ông chủ của chính mình.

mind

Mỗi người trong chúng ta đều có vị Chủ nhân ở bên trong. Vị Chủ nhân đó là Trí Tuệ, nhưng chúng ta lại không nhận ra, vì không dùng nhiều cho nên lúc nào chúng ta cũng bị đầu óc của mình gạt gẫm. 

Thật ra đầu óc chỉ là một công cụ, nó không biết phân biệt tốt xấu như thế nào mà chỉ phản ứng từ thói quen.

Ðầu óc là gì? Ðầu óc không là gì cả ngoại trừ nó là một thứ công cụ tương tự như một máy thu. Mình thu cái gì vào thì khi bấm nút nó sẽ phát ra y như vậy. Cho nên tuyệt đối đừng nghe lời của dụng cụ này. 

Ðối với những người bị thói quen điều khiển thì đời sống của họ thật là nhàm chán vì cả ngày chỉ làm những công chuyện thường nhật. Những khuôn mẫu thói quen này tích trữ trong đầu óc, vậy mà chúng ta lầm lẫn giữa đầu óc với Trí Tuệ của chính mình, khiến chúng ta không có cách nào nhận ra được con người thật của mình mà thôi.

Cho dù chúng ta là người Mỹ, người Trung Hoa, người Pháp hay bất cứ người nước nào, Tự Tánh của chúng ta đều giống như nhau. Bản Tánh nguyên thủy hiện hữu trước khi chúng ta bắt đầu tập những thói quen ở thế giới này… Bản Tánh đó là con người thật hay Chân Ngã của chúng ta. 

Và chúng ta đã trở nên khác đi sau khi làm theo những thói quen tập quán hành động thường nhật của mình, rồi tin rằng mình là người như vậy… nhưng thật ra đó không phải là mình. 

Thật ra, con người ấy được tạo ra dưới ảnh hưởng của lề lối, phong tục, bởi những ham muốn ở đời, bởi những nhu cầu về thể xác; đó không phải là Chân Ngã.

Người tu hành đều được khuyên là tốt nhất hãy nghe theo lời Ngài bên trong, thay vì nghe theo thói quen, đầu óc của mình. 

Càng nghe lời đầu óc của mình bao nhiêu thì chúng ta càng bị nó mê muội, không sao thoát ra được. Nếu không cẩn thận thì cả đời mình sẽ rất là nhàm chán, không khác chi một cục đá vậy. Mỗi ngày nếu chúng ta đều sống như vậy, nghĩ như vậy, với cùng những tục lệ đó, hành động đó, thì không có chút Trí Tuệ nào cả…

Muốn có Trí Tuệ cao thì chúng ta phải đem Trí Tuệ ra ứng dụng một cách thực tiễn. Nếu chúng ta không mau mau nhận thức ra được Tự Tánh độc lập của mình và biết rằng nó hoàn toàn tự do, không lệ thuộc vào bất cứ một thứ gì, thì chúng ta sẽ rơi vào sự điều khiển do thói quen của đầu óc. 

Rồi chúng ta sẽ bỏ sức lực và sự chú ý của mình vào những mẫu hành vi đã hình thành từ thói quen. Sự chú ý đó mang một lực lượng mạnh mẽ, rồi một khi đã hòa với nhiều mẫu hình này, nó sẽ đóng thành khuôn. Tất cả những khuynh hướng này sẽ hợp lại với nhau thành một họa đồ nào đó, rồi kỳ sau đầu thai lại chúng ta sẽ hành động gần giống y như vậy, cộng thêm những cử chỉ hành vi mới tạo ra… Và cứ như vậy, chúng ta không cách nào thoát ra khỏi những khuôn mẫu đã định sẵn được.

Cho nên có những lúc chúng ta không biết mình là con người như thế nào. Hôm nay vui nhưng ngày mai lại buồn, hôm nay thấy tốt nhưng ngày mai lại thấy tệ, chúng ta không thể làm chủ được chính mình; không thể quyết định cho chính mình được, tất cả chỉ vì mình đã bị điều khiển bởi thói quen của đầu óc. 

Ðầu óc chẳng qua chỉ sưu tập của những khuôn mẫu này; thành ra muốn sửa mình, trước hết chúng ta cần phải thay đổi lề lối hành động theo truyền thống đầu óc của mình.

Thật ra, cá nhân vốn không hiện hữu. Chúng ta từ cùng một lực lượng mà ra, lực lượng này dùng một số công cụ nào đó để thể nghiệm và học hỏi. Nhưng chúng ta lại tưởng những bài học này là mình rồi đóng khuôn năng lực vĩ đại của mình lại, do đó tự mình đã giới hạn chính mình rồi để con người thật của mình chịu sự cai quản, khống trị của thói quen đó, rồi từ đó ra lệnh cho lực lượng vạn năng của mình lúc nào làm chuyện này, lúc nào làm chuyện nọ… Lực lượng này đâu cần phải làm mấy chuyện đó, nhưng nó làm vì đang bị đầu óc của mình điều khiển mà thôi…

Vì vậy, chúng ta hãy tự nhiên hoàn thiện mình trong Ánh Sáng và Âm Thanh; tự nhiên Thiền và Sống Thiền thì đời sống của chúng ta sẽ vượt lên trên sự điều khiển theo thói quen của đầu óc và sự điều phối của luật nhân quả. Được như vậy, chúng ta mới gần Ngài nhiều hơn và nhiều hơn nữa…

 Nguồn: phatgiaovietnam.vn

Bạn là ai? Bạn chọn cho mình vi trí nào?

 Bạn chọ cuộc chơi nhỏ hay lớn?
  
Các chủ doanh nghiệp nhỏ có một ý tưởng tuyệt vời

Họ giải quyết một vấn đề trong cộng đồng của họ. Họ hiểu rõ doanh nghiệp và khách hàng mục tiêu của họ. Họ biết những điều sẽ khiến khách hàng của họ hạnh phúc. Họ phục vụ các khách hàng của họ.

Các doanh nhân có những ý tưởng lớn

Họ ước mơ lớn. Họ nghĩ lớn. Họ có những ý tưởng chưa từng được thử, chẩn đoán hay nghiên cứu. Nhiều lúc họ thậm chí còn không biết liệu ý tưởng của họ có khả thi không, và điều này còn khiến họ hào hứng hơn.

Các chủ doanh nghiệp nhỏ đảm bảo sự ổn định

Họ thích biết trước điều gì sắp diễn ra và nó sẽ đi về đâu. Họ đưa ra những quyết định có tính toán để đem lại kết quả rõ ràng. Kết quả thu được có thể không lớn nhưng nó sẽ giúp họ tiến lên phía trước.

Các doanh nhân yêu thích rủi ro

Họ bước ra khỏi bãi đá ngầm thường xuyên hơn là không làm gì cả. Họ nhảy vào bằng cả hai chân và biết rằng nếu họ đặt toàn bộ nỗ lực của họ thì sự mạo hiểm thường đáng giá hơn là khi họ không làm gì cả.

Các chủ doanh nghiệp nhỏ nghĩ về những điều họ cần hoàn thành trong tuần này

Họ có các danh sách những việc cần làm hàng tuần, hàng tháng. Họ quản lý nhân viên, làm việc với khách hàng, kết nối với các khách hàng mới và giữ mọi thứ đúng guồng quay.

Các doanh nhân nghĩ về 6 tháng tiếp theo

Các doanh nhân có xu hướng bỏ qua hiện tại và tập trung vào tương lai của công ty. Họ có nhân sự quản lý việc kinh doanh, và nếu không, họ sẽ nhanh chóng làm như vậy.

Các chủ doanh nghiệp nhỏ dành nhiều tình cảm cho công ty của họ

Họ không bao giờ có kế hoạch bán hoặc trao quyền điều hành doanh nghiệp cho người không phải người trong gia đình. Họ thích đưa ra các quyết định và làm những việc ổn định.

Các doanh nhân chú trọng việc mở rộng quy mô

Mặc dù họ có thể không tập trung vào việc bán công ty, nhưng họ sẽ lập trình để công ty có thể vận hành mà không có họ. Vây xung quanh họ là các chuyên gia, và họ sẽ là người ra quyết định cuối cùng.

Các quốc gia đều cần các chủ doanh nghiệp nhỏ để giữ ổn định nền kinh tế và họ cần các doanh nhân để đẩy nền kinh tế tiến lên phía trước. Không ai tốt hơn ai. Nhưng câu hỏi cần đặt ra ở đây là: Bạn là chủ doanh nghiệp nhỏ hay là một doanh nhân?


Nguồn: hoclamgiau.vn

BỨC THƯ TÌNH CỦA TƯƠNG LAI

Trên đường đời bao nhiêu giấc mộng, chỉ nghĩ rằng trong mỗi chúng ta được như các cụ, vẫn còn yêu thương và mong nhớ tới nhau trong một thời đại số hóa của tương lai.

( CỤ ÔNG 90 TUỔI VIẾT CHO CỤ BÀ 80 TUỔI)

“Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.
Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!
Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.
Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

Em ngủ ngon không?
Anh chợp mắt từ chập tối, đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.
Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robot. Anh ngồi, robot nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ robot làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: “Phem phơi, phanh phớ phem phắm”. Thế mới bực!

Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo robot nó mang thư đến cho anh em nhé.

Anh dừng bút.

Thằng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.

Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió”.

Nguồn: ST 

TÍNH TRUNG THỰC VÀ LÒNG TIN




Một buổi tối, tôi ghé quán khá trễ và kêu 1 bát mì bò. Đang ăn, bất ngờ có một cậu bé tầm 7 hay 8 tuổi đứng trước mặt tôi, quần áo cậu rách rưới bẩn thỉu, tóc cậu bé rối bù nhưng cậu lại có đôi mắt sáng, cậu bé nói:
- Cô cho cháu xin chỗ mì còn lại kia được ko ạ?
Thấy cậu bé có vẻ rất tội nghiệp, tôi vui vẻ đồng ý.
- Ừ, cháu ăn đi. Chắc đói lắm rồi hả?
Cậu bé vội nói cảm ơn tôi rồi bưng bát chạy về phía góc tường gần đó. Tôi ko hiểu cậu bé định làm gì, tò mò nên tôi đi theo cậu bé.
Dưới ánh đèn mờ mờ, 1 người phụ nữ với khuôn mặt yếu ớt, chị nằm tựa lưng vào tường, bên cạnh là cậu bé, cậu đang đút từng chút mì cho người phụ nữ ấy. Cậu bé nhận ra sự xuất hiện của tôi, cậu bé liền nói:
- Mẹ ơi! Đây là cô lúc nãy cho con bát mì đó ạ.
Người phụ nữ cố gượng dậy để nói cảm ơn tôi:
- Cô tốt bụng quá! Mẹ con tôi ko biết phải nói cảm ơn cô ra sao...
- Đêm khuya thế này sao hai mẹ con chị ko về nhà mà lại ở đây?
Chị kể:
- Hai mẹ con tôi dắt díu nhau ra thành phố để kiếm sống, ko có vốn nên người ta thuê gì thì làm nấy. Hôm nay tôi chẳng làm gì được vì bất ngờ đổ bệnh, có lẽ tối nay hai mẹ con tôi ở tạm đây rồi ngày mai tính tiếp cô à.
Tôi thấy trời đã tối mà chị và cậu con trai vẫn chưa có cái để ăn. Tôi liền chạy lại tiệm bách hóa gần đấy mua một ít thực phẩm cho hai mẹ con. 

Tôi trò chuyện với họ trong một chốc lát rồi vội vã ra về vì trời đã bắt đầu khuya. Về đến nhà khi đồng hồ đã điểm 12h đêm, mệt mỏi, tôi buông mình xuống giường định ngủ thì bỗng giật mình nhớ ra chiếc túi xách của tôi trong lúc trò chuyện với hai mẹ con tôi đã đặt nó sang một bên, sau đó vì vội vã trở về nên tôi quên béng đi mất. Trong đó cũng chỉ có vài trăm ngàn và mấy thứ son phấn chẳng đáng là bao nhiêu tiền, mà giờ có đến thì chắc gì hai mẹ con họ đã trả lại cho tôi? Nghĩ rồi buông một câu: " Đúng là làm phúc phải tội."

Sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, đứng trước mặt tôi là cậu bé tối qua đã gặp. Trên tay của cậu cầm chiếc túi xách của tôi. Cậu bé dùng hai bàn tay đưa chiếc túi cho tôi đầy lễ phép:
- Túi của cô đây ạ. Tối hôm qua cô để quên chỗ hai mẹ con cháu.
Nói rồi cậu bé có chút ngập ngừng:
- Cháu có trót mở túi của cô nhưng cháu ko lấy gì cả. Cháu chỉ muốn xem có địa chỉ của cô thôi ạ.
Nhìn vẻ luống cuống của cậu bé làm tôi phì cười. Vô cùng xúc động trước hành động của cậu bé, tôi liền nói:
- Cám ơn cháu rất nhiều, rất may là cháu đã mang chiếc túi này lại cho cô. Nó rất quan trọng với cô! 
Nhìn cậu bé nhảy chân sáo đi xa dần tầm mắt, tôi thấy ko cần phải kiểm tra lại chiếc túi vì tôi tin tưởng hai mẹ con cậu bé, Ngược lại, họ đã tặng thêm cho tôi một món quà, đó chính là tính trung thực và lòng tin. Tôi bắt đầu một ngày mới với niềm tin đang nhen nhóm trong lòng. 

Nguồn: Sưu tầm internet 

7 CÁCH GIÚP BẠN TRỞ THÀNH NGƯỜI HẠNH PHÚC NHẤT


"Ngu si hưởng thái bình", bạn có thấy câu này nghe quen quen không? Nhưng sự thật chỉ có những kẻ thông minh mới là những người hạnh phúc nhất. Họ biết cách nắm giữ và tích góp cho hạnh phúc thực sự của chính mình bằng những công thức rất đơn giản.


Người hạnh phúc biết cách cân bằng cuộc sống

Những người hạnh phúc đều có một đặc điểm chung: Họ hài lòng với những gì họ có, họ không dành quá nhiều thời gian để lo lắng, quan tâm vào những gì không liên quan đến họ. Trong khi đó, những người không hạnh phúc lại làm điều ngược lại: Họ lo nghĩ quá nhiều về những thứ họ không có, về những điều người khác nghĩ về mình. Vì thế, để hạnh phúc, bạn cần phải biết cách cân bằng cuộc sống, quan tâm vào những gì khiến bạn hạnh phúc và quan trọng với bạn: gia đình, bạn bè, công việc, sức khỏe,…

Người hạnh phúc biết tuân thủ các quy tắc vàng

Bạn còn nhớ chứ, khi bạn còn là một đứa trẻ, bạn đã từng được nghe câu nói: “Hãy đối xử với người khác như cách mà bạn muốn họ đối xử với mình. Một người hạnh phúc biết cách tuân thủ quy tắc này. Họ tôn trọng người khác và yêu cầu người khác tôn trọng họ. Họ nhạy cảm ,biết cách quan tâm đến những suy nghĩ, cảm xúc của người khác.

Người hạnh phúc không chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt

Người hạnh phúc biết điều gì quan trọng với mình, và họ bỏ qua những điều nhỏ nhặt khiến họ phiền lòng. Tuy nhiên, trong thực tế, những người không hạnh phúc lại có xu hướng ngược lại. Họ “care” cả đến những thứ bất tiện khiến họ phiền lòng. Họ dễ buồn lòng, dễ phiền lòng, oán giận, mệt mỏi,... Chính vì thế, bạn cần phải tỉnh táo và biết cách phân biệt điều gì thực sự cần thiết với mình nhé!

Người hạnh phúc chịu trách nhiệm về hành động của họ

Những người hạnh phúc không hoàn hảo, và họ biết rõ điều đó. Họ nhận ra lỗi lầm của mình và biết cách sửa chữa điều đó. Người không hạnh phúc lại có “tinh thần” đổ lỗi cho người khác, than thân trách phận tự hỏi rằng tại sao mọi thứ lại không đi theo những gì họ mong muốn. Trong cuộc sống, chỉ có hai loại người: “Những người làm và những người bào chữa tại sao họ lại không làm”.

Người hạnh phúc biểu lộ dấu hiệu hạnh phúc của họ

Điều này nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng lại là một dấu hiệu quan trọng để phân biệt giữa hai loại người này. Hãy suy nghĩ về những người bạn hạnh phúc của bạn. Họ luôn mỉm cười. Với người không hạnh phúc, họ thường hay cắm đầu xuống dưới, trông rất ủ rũ, xuống tinh thần và thể hiện rõ sự thiếu tự tin của họ.

Người hạnh phúc xem thách thức là những cơ hội

Người hạnh phúc chấp nhận và xem thử thách như là cơ hội để họ học hỏi, trưởng thành và phát triển. Họ biến cách nghĩ từ tiêu cực thành tích cực và biết cách xử lí những tình huống xấu nhất theo hướng tốt nhất. Họ dám bước ra khỏi “vùng an toàn” của mình, họ tìm ra những giải pháp và những cách thức sáng tạo nhất để vượt qua những trở ngại của mình.

Người hạnh phúc sống cho hiện tại

Trong khi những người không hạnh phúc thường ủ rũ về quá khứ và có xu hướng lo lắng quá nhiều về tương lai, những người hạnh phúc lại trân trọng và biết cách sống cho hiện tại. Họ “biết ơn” hiện tại và tập trung nỗ lực hết sức mình để có một cuộc sống toàn vẹn nhất. Bởi với họ, cuộc sống chính là một món quà. Và dĩ nhiên, họ đón nhận món quà đó một cách chân thành nhất có thể.

Nguồn: Sưu tầm internet

TIN VUI THỜI @- ĐỌC RỒI CÓNG

Trong hoàn cảnh này liệu bạn có đủ bình tĩnh đọc hết câu truyện không, thật lực cười một xã hội ngày càng văn minh thì tạo ra ngày càng nhiều cái máy nói dối. Sự dối trá trong cuộc sống đã làm con người gần như mất hết niềm tin vào mọi người xung quoanh hay cả chính bản thân mình. 



Người chồng khi biết vợ mình có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: “Tôi đã có thai” gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời:
- “Sao con nói với mẹ là chồng vô sinh, con lại quan hệ với thằng Cờ Hó à”.

Anh rể trả lời:
-”Cô tính xử lí thế nào?”.
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin:
- “Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi”.
Đồng nghiệp nhắn lại :
- “Không phải chứ? Mới 2 ngày thôi mà”.
Cấp trên trả lời:
-”Tôi cho cô 50 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi”.
Khách hàng nhắn tin:
- “Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng”.
Một người lạ nhắn:
- “Cô li dị chồng, chúng ta sẽ giữ lại đứa bé”.
Một người lạ khác nhắn:
-”Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô định nói tác phẩm ấy là của tôi chứ?”.
Và một người lạ khác nhắn:
-”Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản rồi”.
Đọc xong tất cả tin nhắn. Người chồng lăn ra bất tỉnh.

Nguồn: Sưu Tầm internet

Đóa hoa mọc ngược vào lòng đất_Rễ cây

Rễ là cơ quan sinh dưỡng của thực vật, điều này những ai từng ngồi trên ghế nhà trường đều đã được học ngay từ khi còn tấm bé. Nhưng vẻ đẹp của nó trong cuộc sống đời thường lại ít khi được nhắc tới, bởi nó luôn ẩn giấu, âm thầm. Đến với EGG, bạn sẽ được tận mắt nhìn thấy cách bộ rễ làm việc, nhưng trước tiên, hãy cùng chia sẻ đoạn viết nhỏ về vẻ đẹp của rễ cây sau đây nhé!

... "Rất ít người, vô cùng hiếm hoi những người để ý tới một loại "hoa" âm thầm tuôn chảy vẻ đẹp huyền diệu của nó.

Hãy bắt đầu hình dung rằng, cái cây mọc thẳng đứng lên trời, phát triển lên trên, ngược với trái đất, cùng lúc đó cũng có một cái "cây" khác mọc thẳng xuống dưới, thuận với trái đất, đi vào lòng đất - ấy là những bộ rễ của cây. Bộ rễ này tỉ lệ thuận với chiều cao của chính cái cây.

Và chính bộ rễ tuyệt đẹp nằm sâu trong lòng đất cũng nở hoa - một loài hoa vi diệu, linh thiêng - linh thiêng đến độ loài người không bao giờ nhìn thấy, cảm nhận thấy. Chưa nói đến việc họ khinh rẻ, nhẫn tâm và vùi dập. Họ luôn tránh xa gốc cây vì ở đó toàn chỉ có nước tiểu và đôi khi là... phân, vì ở đó khai mù...

Tôi cá rằng, nếu có một thiết bị ghi hình tinh vi nào đó có thể gắn vào lòng đất, quan sát tất cả những bộ rễ cây làm việc, và nở hoa thì thật là kỳ diệu, một cái gì đó hết sức đẹp đẽ. Nó là siêu vẻ đẹp!

Những bông hoa ở rễ cây sẽ nở, tỏa hương thơm của sự sống! Nó kỳ diệu đến độ "chuyển hóa" toàn bộ những gì thuộc về chất thải mà loài người kinh hãi thành vẻ đẹp.

Bông hoa phía trên chỉ là bề ngoài - cái kết quả bình thường - như một cái hắt hơi. Đơn giản vì khi ta muốn hắt hơi thì sẽ hắt hơi vì nó tự nhiên thế! Hoa cũng vậy thôi, đến mùa nó sẽ nở, nó buộc phải thế, ngoài ra chẳng có gì khác.

Oái oăm ở chỗ, người đời lại ca tụng nó, mê mệt với nó - thứ hình thức bình thường. Còn vẻ đẹp sâu thẳm, bên trong, phía dưới, tận đâu đó của bản thể sự thật thì bị lãng quên, hoặc bỏ lỡ.

Sự thật thì chính chúng ta bỏ lỡ quá nhiều, quá lâu. Đã đến lúc thay đổi, để sống và tận hưởng vẻ đẹp đầy đủ và thật sự!"

(Tác giả: A Sáng)
Nguồn: E-Green Garden

VẬN MỆNH CỦA BẠN NẰM Ở ĐÂU ?

Tất cả cuộc sống của bạn bắt nguồn từ bạn, đừng đổ lỗi cho số phận hay đi tìm vận mệnh ở đâu nữa. Hãy tự tìm hiểu chính bản thân mình và bắt tay vào những việc cần thiết cho cuộc đời bạn.

Một người đang sống một cuộc sống bình thường, đem câu hỏi thắc mắc về vận mệnh đi bái kiến một vị thiền sư :
- Thầy nói xem trên đời này có vận mệnh không ?
- Có
- Nhưng, vận mệnh của con ở đâu ?
Vị thiền sư kêu anh ta xòe tay trái ra, chỉ anh ta xem và nói :
- Con thấy rõ chưa ? Đường này gọi là đường tình cảm, đường này gọi là đường sự nghiệp, còn đường kia là đường sinh mệnh.
Sau đó, vị thiền sư kêu anh ta từ từ nắm tay lại, nắm thật chặt, thiền sư nói:
- Con nói xem, những đường đó đi đâu rồi ?
Anh ta mơ hồ nói : Trong tay con đó !
- Vận mệnh đâu ?
Anh ta cuối cùng ngộ ra, thì ra vận mệnh nằm trong tay mình.

Nguồn: Sưu tầm từ Trần Anh Tuấn

Lòng đỏ trứng độc hại không khác gì khói thuốc lá

Các nhà khoa học nhận thấy những người ăn từ 3 lòng đỏ trứng trở lên vào mỗi tuần thì có mảng xơ vữa cao hơn nhiều so với người dùng 2 lòng đỏ trứng hoặc ít hơn.

Trứng gà là thức ăn giàu chất dinh dưỡng như protein, canxi, photpho, sắt, chất khoáng, các men, hormone và nhiều vitamin có lợi cho sự phát triển của trẻ.

Nguy hại từ lòng đỏ trứng không khác gì khói thuốc lá.
Hơn nữa, tỷ lệ các chất dinh dưỡng trong trứng tương quan với nhau rất thích hợp và cân đối. Chất đạm của trứng có đầy đủ các loại axit amin cần thiết ở tỷ lệ cân đối do đó trẻ dễ hấp thu. Cả trong lòng đỏ và lòng trắng trứng đều có chất Biotin. Biotin là vitamin B8, tham gia vào chu trình sản xuất năng lượng để đáp ứng nhu cầu của cơ thể.
Thế nhưng mới đây theo nghiên cứu đã chỉ ra rằng, lòng đỏ trứng gà mang tới sự nguy hại khôn lường cho sức khỏe con người không khác gì thuốc lá.
Cho dù có được chế biến bằng bất kì cách nào, thì lòng đỏ trứng gà vẫn là một loại thực phẩm giàu Cholesterol. Nó có thể làm xơ cứng động mạch giống như việc hút thuốc vậy.
Nghiên cứu của giáo sư David Spence tại Đại học Western University (Canada) và các cộng sự cho thấy ăn lòng đỏ trứng thường xuyên sẽ tăng nguy cơ xơ vữa mạch máu và bệnh mạch vành gần bằng với thói quen hút thuốc lá.
Nghiên cứu thực hiện trên nhóm 1200 người gồm cả phụ nữ và đàn ông đang bắt đầu thực hiện những biện pháp để giảm nguy cơ bị trụy tim.
Nhóm nghiên cứu sử dụng sóng siêu âm để xác định lượng mảng bám trong hệ thống động mạch của từng bệnh nhân. Họ hỏi các bệnh nhân về thói quen hút thuốc, lượng trứng ăn thường xuyên, và một số thói quen khác cũng như tiền sử xử dụng thuốc.
Mặc dù mảng bám tăng theo tuổi tác, nhưng với những người có hút thuốc hoặc ăn lòng đỏ trứng thường xuyên thì các mảng bám trong mạch máu hình thành nhanh hơn. Đối với những người thường xuyên ăn trứng, tốc độ hình thành mảng bám trong mạch máu bằng khoảng 2/3 so với những người hút thuốc.
Lượng cholesterol có trong lòng đỏ trứng gà có thể gây tắc nghẽn động mạch cảnh dẫn lên não.
Các nhà khoa học nhận thấy những người ăn từ 3 lòng đỏ trứng trở lên vào mỗi tuần thì có mảng xơ vữa cao hơn nhiều so với người dùng 2 lòng đỏ trứng hoặc ít hơn.
Giáo sư Spence khẳng định: “Có vấn đề nhầm lẫn khi tin vào câu thần chú cho rằng trứng nằm trong chế độ ăn lành mạnh. Từ lâu người ta biết rằng thực phẩm giàu cholesterol làm tăng sự cố về tim mạch và lòng đỏ trứng có hàm lượng cholesterol rất cao.
 Đối với bệnh nhân đái tháo đường, ăn một quả trứng mỗi ngày làm tăng nguy cơ thương tổn mạch vành từ 2 đến 5 lần. Điều chúng tôi muốn chứng tỏ ở đây là mảng xơ vữa hình thành dần trong mạch máu và những người dùng nhiều trứng thì nguy cơ hình thành mảng xơ vữa tăng thêm rất nhanh, tương đương khoảng 2/3 so với mức độ ở người hút thuốc lá.
Xơ vữa động mạch là triệu chứng thương tổn mạch máu do cholesterol tích tụ thành mảng bám ở thành trong mạch máu. Lúc mảng bám này bị vỡ thường gây nên hầu hết các cơn đau tim và đột quỵ.
Nghiên cứu được công bố mới đây trên bản tin điện tử của tạp chí Atherosclerosis.

Người dùng nhiều trứng thì nguy cơ hình thành mảng xơ vữa tăng thêm rất nhanh.
Trong khi đó, Tiến Sĩ Gregg Fonarow chuyên gia về tim mạch của hiệp hội Tim mạch Hoa Kì, cho hay, những chứng cứ về ảnh hưởng xấu của lòng đỏ trứng gà đã được phát hiện ra từ khoảng 1 thập kỉ gần đây. Tuy nhiên, kết quả của những cuộc nghiên cứu trước đây về tác động của trứng tới các bệnh về tim mạch vẫn còn gây ra nhiều tranh cãi. Do đó cần phải có những nghiên cứu sâu và rộng hơn nữa về vấn đề này.
Theo Yan news
Nguồn: tinvn.info

NGƯỜI NHẬT DẠY CON......!!!

Một nước văn minh ngay cạnh chúng ta, họ nuôi day con cũng theo một cách rất văn minh. Như vậy mới thấy ở ta sao xáo rỗng quá, chạy đua theo múc đích của phong trào rồi dồn nén con em vào ý thích của chính mình. Nhìn lại cảm thấy, tự chúng ta chạy đua theo sở thích của riêng mình, ép con em vào vòng đua của xã hội đầy xáo rỗng này.
--------------------------------------------------------------------------------
Học ăn, học nói, học gói, học mở
Có tài mà không có đức, là kẻ bỏ đi
Có đức mà không có tài, cần cù cũng thành


NGƯỜI NHẬT DẠY CON......!!!


1. Trẻ em không cần phải quá thông minh. Thông minh, học giỏi không hẳn là một điều tốt, cái chính là cần có nhân cách tốt.


2. Môi trường nuôi dạy con cái là rất quan trọng. Khó có thể dạy dỗ một đứa trẻ nên người trong một gia đình hay xung đột, một trường học nhiều trẻ hư hay một khu phố có tệ nạn.



3. Không bao giờ hình thành cho trẻ một thói quen xấu. Không thỏa hiệp lợi ích ngắn hạn để hình thành thói quen xấu cho con. Ví dụ như: đứa trẻ không ăn, đừng bao giờ bật tivi cho con xem để xúc cơm. Để đạt được mục đích cho con ăn được thêm vài thìa gạo, mẹ sẽ phải đánh đổi bằng một thói quen xấu rất khó bỏ.


4. Tôn trọng trẻ em, biết đồng cảm với trẻ.

5. Luôn nói sự thật với con. Chỉ cần chú ý đến kỹ năng nói và cách nói là được. Không bao giờ tỏ ra “ngoại giao”, nói dối với người khác trước mặt con trẻ.

6. Không bao giờ thỏa hiệp với con dù biết trẻ sẽ mè nheo, phản đối. Thỏa hiệp chỉ khiến kết quả tồi tệ hơn.

7. Chế độ ăn uống cho con phải cân bằng

8. Trẻ con không bao giờ để mình bị chết đói. Không cần ép con ăn, lo con đói.

9. Bữa ăn phải được diễn ra trong ghế ăn. Không ngồi thì không ăn.

10. Bổ sung canxi cho trẻ nếu không thiếu thì không cần. Chỉ cần cho con chạy nhảy dưới ánh mặt trời, tắm nắng thường xuyên là được.

11. Cho trẻ mặc quần áo nên mặc nhiều lớp. Như vậy khi con nóng có thể cởi bớt, lạnh có thể khoác thêm. Chơi thể thao toát mồ hôi có thể bỏ ra.

12. Xác định con lạnh hay không bằng cách kiểm tra cổ.

13. Cho trẻ ăn trái cây thường xuyên và mỗi ngày.

14. Con có quyền quyết định những việc liên quan đến con.

15. Khi con được 4,5 tuổi, hãy dạy con cách tiêu tiền và cho con tiền tiêu vặt hàng tuần.

16. Ai cũng có thể bị bệnh, bị ốm. Do vậy khi một đứa trẻ bị cảm lạnh, bệnh nhẹ, đừng hoảng sợ. Không cần quá hoang mang.

17. Nếu việc con làm không ảnh hưởng đến sự an toàn của con, đến lợi ích của người khác, thì không được quá can thiệp vào hành vi của con.

18. Để trẻ chơi thoái mái, không giục giã.

19. Không phải cứ cái gì nguy hiểm cũng cấm con không được tiếp cận. Nên cho con biết nguy hiểm là như thế nào, xảy ra ở đâu, làm thế nào để tránh. Cho con tiếp cận với nguy hiểm trong phạm vi kiếm soát.

20. Cần để con có cơ hội tư trải nghiệm càng nhiều càng tốt. Không nên nói trước kết quả với con. Hãy để bé tự khám phá, biết hậu quả, biết cách thành công, biết cả thất bại.

21. Dạy trẻ học cách chờ đợi.

22. Dạy trẻ chịu trách nhiệm về hành động của mình.

23. Dạy trẻ cách cho đi và nhận lại là quá trình hai chiều. Người nhận cũng phải biết ơn.

24. Hiện nay trong xã hội có rất nhiều phương pháp giáo dục sớm. Nếu không thực sự hiểu, không biết làm thế nào thì đừng làm và đừng ép con.

25. Phải đảm bảo mỗi ngày đều có thời gian dành cho con, chơi với con.

26. Luôn có cách khiến con cười ít nhất vài lần một ngày để duy trì tâm trạng tốt.

27. Dạy trẻ cách đối mặt với thất bại. Con có thể không hài lòng, có thể bỏ cuộc, có thể cố gắng làm tiếp một lần nữa. Nhưng dứt khoát không khóc, không được suy sụp.

28. Không bao giờ được đánh, tấn công bạn trước. Trong nhà trẻ, có thể thu hút sự chú ý của cô giáo và các bạn khác bằng cách hét lên.

(st)

Câu chuyện Nhật Bản - content:http://goo.gl/WRtde5

MỤC ĐÍCH CỦA MỘT MỐI TÌNH

Bài này mình đã đọc nghĩ hàm ý của câu chuyện rất thấm thía cho cuộc đời không của riềng ai khi lựa chọn bạn đời, mình ghi lại để chúng ta cùng chia sẻ và trao đổi. Thực ra mình đã lưu bài lâu rồi nhưng không up lên, nay xin viết ra lời này và up lên chia sẻ cùng mọi người. 
--------------------------------------------------------

Vài ngày trước, người bạn gái tôi hẹn hò được 3 tháng đột ngột đề nghị chia tay, mặc dù tình cảm giữa chúng tôi vẫn rất tốt. Theo như lý do mà cô ấy nói là tài sản của tôi chỉ có một chiếc xe máy cũ và một ngôi nhà thuê. Nguyên văn lời cô ấy như sau : ” Em họ của em tìm được người bạn trai có nhà có xe, sao anh lại thế này, tiền không, xe không, nhà không. Bạn bè em muốn đến chơi, em cũng ngại chẳng dám đưa đến” . Lúc nói với tôi những lời này  tôi cảm nhận được cô ấy đang khinh rẻ mình. 



Từ lúc chúng tôi quen nhau đến lúc chính thức yêu nhau, chúng tôi đã sống chung cùng  nhau gần 2 tháng rồi. Nhưng trước giờ cô ấy đối xử với tôi có chút hờ hững, lạnh nhạt. Cô ấy không hài lòng với điều kiện kinh tế của tôi , luôn cảm thấy tôi không đủ khả năng để cho cô ấy một cuộc sống giàu sang . Thực ra thì, cô ấy tình nguyện đến sống chung với tôi cũng chỉ vì có thể tiết kiệm được ít tiền thuê nhà.

Lúc cô ấy đề nghị chia tay, tôi cũng thử níu giữ lại mối tình này, nhưng thái độ cô ấy rất kiên quyết, tôi đành phải đồng ý. Nhưng trước lúc chính thức đường ai nấy đi, tôi nói dẫn cô ấy đi xem ít đồ. Cô ấy hỏi đi xem gì. Tôi nói đến lúc đó sẽ biết. Hai chúng tôi cùng nhau xuống lầu, tôi tiến về phía chiếc Audi Q7 đang đậu trước ngõ, chứ không phải chiếc xe máy cũ thường ngày.

Cô ấy hỏi : ” Đây là xe của ai?”

Tôi nói : “Xe của anh”.

Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc : “Làm sao có thể. Sao có thể mua được chiếc xe này.”

Tôi mở cửa , mời cô ấy lên xe, sau đó phóng đi. Suốt cả quãng đường tôi không nói lời nào, chạy xe đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. ( Đây là chỗ tôi ở trước khi quen cô ấy, sau khi quen cô ấy tôi hầu như không đến đây nữa , diện tích căn nhà không lớn lắm, chỉ khoảng hơn 500 m2). Người giúp việc nhìn thấy tôi đi vào, rất lễ phép chào hỏi : Cậu về rồi à!

Cô ấy nhìn tôi bán tín bán nghi, tôi dẫn cô ấy lên lầu, bước vào phòng sách trên tầng 2, tôi từ trong ngăn kéo lôi ra một sổ đỏ và một hợp đồng thuê nhà . Sổ đỏ là ngôi nhà tôi đang dẫn cô ấy đi tham quan, hợp đồng thuê nhà là ngôi nhà tôi và cô ấy sống chung. Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt cô ấy, đôi mắt long lanh tràn đầy kinh ngạc. Nhìn thấy biểu cảm phức tạp đó, tôi thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Tôi mời cô ấy xuống phòng khách nói chuyện, sau đó tôi điềm đạm nói : “ Anh từng nói với em anh là nhân viên một công ty, không sai, chẳng qua công ty đó của anh, anh là tổng giám đốc, còn bố anh là chủ tịch hội đồng quản trị. Xem ra, em chia tay anh là một sự lựa chọn sáng suốt, anh không hợp với em, em cũng không  hợp với anh. Thực ra, anh chỉ hy vọng tìm được một cô gái chân thành, lương thiện, không ham mê vật chất, thật lòng yêu con người của anh chứ không phải vì khối tài sản này. 3 tháng chúng ta ở bên nhau , anh cảm nhận được em là người con gái chỉ yêu tiền bạc, thích nói dối, thích hưởng thụ mà thôi.”

Tôi nói tiếp : “ Thực ra ngôi nhà cũ chúng ta sống cũng là nhà của gia đình anh, là ngôi nhà lúc bố mẹ anh phá sản đã từng ở. Ban đầu anh muốn biết em có thực sự yêu anh hay không nên mới nói dối em, và chờ đến lúc thích hợp anh sẽ nói ra toàn bộ gia thế nhà anh. Còn chiếc xe máy cũ đó là quà sinh nhật bố anh tặng năm anh học cấp 2, đã rất lâu rồi nhưng anh không nỡ bán.”

Cô ấy ngồi trên sôpha, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào tôi, không nói lời nào, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Thực ra, thời gian tôi và cô ấy ở bên nhau, tôi giả vờ nghèo khổ, bảo với cô ấy tiền lương mỗi tháng chỉ 5 -6 triệu thôi, cũng rất nhiều lần tàn nhẫn từ chối mua hàng hiệu cho cô ấy, nhiều lần từ chối đi ăn ở nhà hàng. Thực ra, tất cả những thứ này không là gì đối với tôi, nhưng thời gian này tôi cảm thấy cô ấy coi trọng vật chất hơn tình cảm. Thậm chí còn lấy tiền bạc ra để đong đếm tình yêu, trước mặt tôi luôn nói bóng gió bạn trai của cô A B C nào đó mua cho họ bao nhiêu hàng hiệu… Cô ấy cho rằng tôi không có tiền, khi đi với tôi sẽ mất giá, cảm thấy vô cùng xấu hổ với bạn bè, người thân.

Đúng lúc không khí trầm xuống, người làm bước vào hỏi chúng tôi có ăn cơm ở nhà không? Tôi hỏi cô ấy muốn ăn gì. Cô ấy im lặng một lúc rồi nói : muốn ăn bít tết. Tôi nói với người làm chúng tôi muốn ra ngoài ăn, rồi đưa cô ấy đến nơi một nhà hàng vô cùng sang trọng . Lúc đang ăn, cô ấy khóc thút thít, vẻ mặt rất tội nghiệp, bẽn lẽn hỏi tôi cô ấy có thể rút lại lời chia tay được không?  Cả bữa ăn tối hơn một tiếng đồng hồ, cô ấy cứ lải nhải biện minh , xin lỗi bên tai tôi.  Còn tôi sớm đã hết hứng thú nghe cô ấy giải thích rồi.

Hai đưa mắt nhìn ra cửa sổ không muốn nhìn trực tiếp vào mặt cô ấy, cũng không muốn trả lời, chỉ nói với cô ấy, đợi sau khi ăn xong hãy nói. Chúng tôi cùng nhau trở về ngôi nhà cũ, giúp cô ấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà.

Sau bữa ăn tối, tôi lái con xe Audi Q7, đưa hết tất cả hành lí tư trang của cô ấy trở về phòng trọ cũ mà cô ấy  thuê cùng người chị gái. Sau đó vẫy tay chào tạm biệt, từ đó chúng tôi không bao giờ gặp lại nữa.


( Không biết tình yêu đich thực bắt nguồn từ cái gì nữa )
MÌNH GỌI ĐÂY LÀ SỰ THẬT NGỌT NGÀO


Nguồn: ST

Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở?

Đọc bài này nghĩ mình còn phải học nhiều quá, sự đánh dấu này thêm một bước ta trưởng thành nhiều hơn nữa.
***
Hai thuong nhan Tupussa va Bhallika, hai nguoi de tu tai gia dau tien, dang cung thuc pham len Duc Phat._1

Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo:
Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt như vậy
Thầy hiền hòa nhìn tôi trả lời:
- Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác.
Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự.
Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói:
- Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!
Thầy trả lời:
- Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.
Tôi nói:
- Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…
Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình.
Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:
Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống chính con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.
- Nhưng, bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.
Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!
Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm.
Sư phụ tiếp tục mỉm cười:
- Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”
Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, hòa ái, cần cù để thay thế lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn.
- Trong xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”
Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đã sinh lòng ngạo mạn, thì đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui.
- Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp, mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.”
- Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì.
- Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?
Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.
Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện, mãi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi còn có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi vì nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ ?
Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!

Nguồn: langnhincuocsong.com